[Trans fic] Prowl | Chapter 7

❄November 16, 2013

P   R   O   W   L

1394268_483719325068474_358980701_n

Title: Prowl
Link original: http://www.fanfiction.net/s/8561434/1/Prowl
Author: withfireandblood
Fandom: Vampire Diaries
Ship: Klaus/Caroline
V-trans: Thanh Nguyễn – Edit: Ann
AU-Human – Chapters: 28 (complete) – Words:  175,688
WarningRating M (Nên cân nhắc độ tuổi trước khi xem)
Permisson: Here

———————————————————————————————–

CHAPTER 7

 “Tyler?” Cô thở gấp.

“Caroline?” Anh đáp lại, bối rối không kém. “Em làm gì ở đây?”

Jeremy bước lên boong tàu, ngay phía sau Tyler.

“Hey, tôi vừa kiếm được thêm mấy cái ly và – Caroline?”

“Jeremy?” Caroline kêu lên. Cô nhìn lại Jeremy và Tyler, dường như cả hai đều không có lấy một lời giải thích. Họ đang làm gì ở đây? Làm thế nào mà họ lại biết Klaus?

Jeremy nhìn Kol: “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”

“Có Chúa mới biết.” Kol thì thầm, ngồi xuống một chỗ. “Nhưng nhìn nét mặt của Nik thì dường như chuyện vui chỉ mới bắt đầu thôi!”

Những mạch máu đang sôi lên trên cổ Klaus, toàn bộ khuôn mặt anh siết chặt trong cơn tức giận khi anh nhìn thẳng vào Tyler.

“Tyler?” Anh không bao giờ gọi tên nhóc nhà Lockwood bằng tên của hắn. Thực tế, có lẽ anh đã gần như quên tên hắn ta là gì. Nhưng Caroline đã kể cho anh tất cả những chuyện vừa xảy ra về Tyler, tên người tình bội bạc cũ của cô tại thành phố mà anh cũng đang huấn luyện đứa con nhà Lockwood. Làm sao cô có thể biết được nhiều hơn một Tyler đang học ở Johannesburg? Tại sao anh không nghĩ ra điều này sớm hơn?

Cô cũng biết đứa con trai nhà Gilbert. Điều đó có nghĩa là…Anh thậm chí không thể bắt đầu nghĩ điều đó có nghĩa là gì. Tất cả những điều anh biết bây giờ là con chó nhỏ ngu ngốc mà anh đưa đến để huấn luyện đã lừa dối cô suốt thời gian ấy. Kol bồi thêm rằng tên của ả ta là gì đó bắt đầu bằng chữ H. Heidi? Hadley? Ả đàn bà suốt ngày trên giường của Lockwood, sống trong căn hộ của hắn, ngồi trên quầy bếp nhà hắn mà không mặc gì, ăn uống như thể cô ta cũng sống ở đó. Thêm nữa là những chi tiết nhỏ nhặt mà anh không bao giờ chú ý tới. Những món quà nhỏ bé hay những lá thư mà Lockwood luôn vứt sang một bên, những cuộc gọi mà anh ta luôn nhấn nút từ chối, tất cả là của Caroline.

Jeremy lấy chai rượu và những chiếc ly từ tay Tyler và đặt chúng lên bàn.

“Tyler? Cậu đã đưa cô ấy đến đây à?” Jeremy hỏi.

“Không… Tôi…Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Tyler lắp bắp.

Caroline cảm nhận Klaus buông tay mình ra, cô kinh hãi khi thấy Klaus tức tối hầm hầm bước qua con tàu đến chỗ Tyler còn Tyler lo lắng lùi lại cho đến khi chạm vào lan can tàu.

Klaus bóp chặt mặt Tyler với một sức mạnh đủ để hạ gục hắn và vứt hắn ra khỏi tàu. Caroline thét lên. Hayley lẩm bẩm gì đó trong hơi thở hổn hển rồi cô vội vã chạy đến bên tàu để chắc chắn rằng Tyler vẫn còn sống. Tyler ngoi lên khỏi mặt nước.

“Chuyện quái quỷ gì vậy?” Hắn kêu lên, xoa mặt.

“Tuyệt vời!” Kol nói, vỗ lưng Jeremy. Anh bật nút một trong những chai champagne và uống một ngụm lớn trược khi đưa cho Jeremy. “Uống mừng với màn trình diễn”. Jeremy nhận lấy chai rượu, vừa nhấp từng ngụm, vừa quan sát Klaus. Anh trai của Kol trông vô cùng đáng sợ, Jeremy không muốn mình trở thành người chống lại anh ta.

Caroline chen lên trước mọi người để nhìn xuống mép tàu. Tyler đang chìm nửa người dưới nước, nhìn với lên con tàu hắn vừa bị ném xuống. Cô liếc nhìn Klaus, anh vẫn đang chìm trong cơn thịnh nộ.

“Tao không muốn nhìn thấy mặt mày lần nữa, đồ cặn bã.” Klaus thét vào mặt Tyler. “ Chúng ta sẽ giải quyết mọi việc ngay sau khi ra khỏi con tàu chết tiệt này. Từ nay mày sẽ làm việc cho Kol. Hãy ra khỏi tầm mắt của tao hoặc tự tay tao sẽ giết chết mày!”

Tyler nhìn Caroline, cố gắng chắp nối mọi việc với nhau.

“Caroline, chuyện gì thế này?” Hắn ta hỏi.

“Tôi cũng đang muốn hỏi anh điều đó.” Cô lắp bắp.

“Không!” Klaus lại quát lên lần nữa. “Mày không được phép gọi tên cô ấy, không được phép nói chuyện với cô ấy thậm chí  không được nhìn cô ấy.”

Klaus tóm lấy cánh tay Caroline, kéo cô ấy về phía cánh cửa dẫn xuống boong tàu. Cô có cảm giác mọi thứ đang cực kì hỗn độn khi cô bước theo anh, Chuyện gì đang diễn ra? Bọn họ đang làm gì ở đây?

Kol chạy theo ngay sau bọn họ. “Con chó nhỏ đáng yêu của anh, Niklaus? Em đã làm gì mà xứng đáng có được nó?”

“Chỉ cần giữ hắn tránh xa khỏi anh. Kol. Anh đã mất cả năm để huấn luyện cái đồ khốn ấy. Anh không muốn tất cả trở nên vô nghĩa khi anh xé cổ hắn ra”.

“Em hi vọng rằng anh không mong đợi gì một cuộc giao dịch gì ở đây. Em rất thích cậu nhóc nhà Gilbert. Chúng em có, anh gọi đó là gì nhỉ, tình huynh đệ?”

“Giữ thằng nhóc là Gilbert và lấy cả tên khốn nhà Lockwood nữa. Để anh yên. Anh cần nói chuyện với cô ấy.”

Kol gật đầu và quay lại nói vài câu hài hước với Tyler, khuôn mặt hắn đã đầy những vết thương.

Caroline theo Klaus xuống một cầu thang nhỏ dưới boong tàu. Anh thấy một phòng ngủ ở đó và kéo cô vào trong rồi đóng cánh cửa lại.

“Ngồi xuống!” Anh chỉ xuống giường.

Cô ngồi xuống, nhìn anh đi đi lại lại quanh phòng.

“Nếu em đang mong đợi tôi xin lỗi, tôi không có ý định đó đâu!” Anh nói.

Cô rất muốn giận dữ. Thực sự, thực sự muốn. Trừ việc phản bội, Tyler đã thực sự rất tốt với cô. Anh giúp cô sống sót. Anh là người đã bắn Damon để ngăn cản hắn ta không giết cô. Anh giúp cô tìm lại con người trước kia của mình. Cô đã có rất nhiều những kỉ niệm vui vẻ với anh. Nhưng cũng chính lúc đó anh lại làm trái tim cô tan nát. Anh đã xé nát cô bằng cách làm những việc mà cô chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ làm.

“Sao anh lại làm vậy?” Cô hỏi.

“Lockwood chính là gã Tyler mà em kể. Kẻ đã phản bội em. Là lý do để em có mặt trên chuyến bay đó.”

“Đúng vậy”.

“Tôi muốn đánh hắn. Hắn đã làm tổn thương em và tôi sẽ làm điều đó với hắn. Đó chính là lý do.”

“Anh không cần phải làm thế. Anh không cần phải đánh đập ai cả!”

“Tất nhiên là tôi phải làm thế!”

“Điều đó không làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn chút nào” Cô trả lời. Có lẽ dễ chịu hơn một chút, cô nghĩ.

“Nó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Có lẽ tôi nên làm việc ấy nhiều hơn nữa. Tôi không thể cười với hắn khi tôi biết được hắn đã làm những gì với em.”

“Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta phải làm gì cho anh và em trai anh? Cô hỏi. “Và còn cả Jeremy nữa?”

“Tôi sẽ giải thích” Anh nói. “Nhưng đầu tiên tôi cần phải biết một vài chuyện.”

Anh bước qua bước lại trên tấm thảm trải dài dưới chân.

“Em đã quen Gilbert qua Lockwood? Họ là bạn của nhau, và đó là lý do tại sao em cũng biết tên anh ta?”

“Không, tôi biết Jeremy từ nhỏ”. Cô nói. “Tại sao?”

Anh lắc đầu. Điều này không nên xảy ra. Không phải cô ấy. Anh cố nắm giữ một chút hy vọng mong manh. Chỉ vì cô ấy lớn lên cùng họ không có nghĩa cô là con gái của một gia đình trong Hội đồng. Cô không có việc gì phải làm với nó. Và cô trông không có vẻ đã 25 tuổi. Cô phải trẻ hơn thế. Lockwood mới chỉ 23, và Gilbert còn trẻ hơn. Cô còn trẻ hơn nữa.

Bí mật của bọn họ rất khủng khiếp, họ sẽ không bao giờ để bất kì ai chưa đủ tuổi biết được một chút gì về điều đó. Nếu cô chưa đến tuổi đó, vậy thì cô không phải là gián điệp. Nếu cô chưa đến tuổi đó, vậy thì cô đã thực sự hôn anh vì cô muốn làm vậy chứ không phải là vì cô cố gần gũi anh rồi sẽ bán đứng anh cho Hội đồng.

Và rồi cô sẽ lại hận anh nếu cô phát hiện ra cô là con của một trong những gia đình của Hội đồng. Cô không phải là con nhà Gilbert hay Lockwood. Anh cầu mong cô không phải là con gái nhà Fell hay Salvatore, bọn họ là những gia đình tồi tệ nhất.

“Em lớn lên ở Mystic Fall, Virginia?”. Anh hỏi dù đã biết câu trả lời.

Cô gật đầu.

“Tôi cần em nói cho tôi biết sự thật.” Anh nói, nắm lấy bàn tay cô, ngón tay anh đặt trên mạch đập của cô, nhắc nhở rằng anh luôn biết khi cô nói dối.

Giọng nói đã thay đổi. Anh không còn là Klaus, người đã hôn cô trên bãi biển hay người đã thề sẽ bảo vệ cô. Có một chút đe dọa trong giọng nói của anh, trong cách anh cầm tay cô để nhắc nhớ cô rằng anh chính là người mà anh đã từng nói. Anh cực kì nguy hiểm và dễ thay đổi.

Cô gật đầu lần nữa.

“Họ của em là gì? Và em bao nhiêu tuổi?”

Cô nhìn anh một cách bối rối. Thật kì quặc khi hỏi về điều đó.

“Forbes.”

“Mẹ kiếp!” anh lẩm bẩm.

Trái tim anh thắt lại. Cô chính là một trong số họ. Trước đây anh đã từng gặp mặt với Liz Forbes. Bà ta khó đối phó hơn nhiều những gì đã thể hiện. Và giờ đây, anh đã nhận ra sự đồng điệu giữa hai người phụ nữ này. Anh đã quá mở lòng với cô, quá gần gũi với cô. Con gái của Liz Forbes? Sao anh có thể ngu ngốc như vậy?

“Klaus, có chuyện gì vây? Tên của tôi thì có liên quan đến điều gì à?”

Anh lắc đầu. “Tôi không muốn là người nói cho em chuyện này, em sẽ ghét tôi vì chuyện đó.”

“Hôm nay anh đã cứu mạng tôi. Anh vẫn giữ lời hứa, vẫn bảo vệ tôi an toàn. Anh đã ném bạn trai cũ của tôi khỏi tàu vì hắn đã phản bội tôi. Không phải tôi bỏ qua cho hành động bạo lực hay gì đó tương tự, nhưng điều đó thực sự rất tuyệt vời. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể ghét được anh.”

Anh thở mạnh, nắm lấy tay cô.

“Những gì tôi nói, nó sẽ luôn là sự thật. Tôi…Tôi quan tâm đến em. Tôi sẽ luôn bảo vệ cho em được an toàn.”

Anh cảm thấy hối tiếc về những lời đó ngay khi anh vừa nói ra. Không phải vì những lời nói đó là không đúng. Nó hoàn toàn là sự thật, nhưng đó không phải là vấn đề. Im ngay, không được nói gì nữa. Cô ấy sẽ càng cười nhạo cùng với bọn họ mà thôi. Tại sao mày vẫn còn giữ lời hứa với cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ muốn mày, sau tất cả những gì đã xảy ra.

Cô nhìn vào anh, cố gắng tìm ra điều gì đã ngăn không cho anh nói tiếp.

“Em có thể hôn tôi một lần nữa?” Anh hỏi “Trước khi em không bao giờ muốn làm thế với tôi bất kì lần nào nữa?”

“Chuyện gì tồi tệ đến mức anh không muốn nói cho tôi biết?”

“Caroline, xin em!”

Cô tiến lại gần và hôn anh thật nhẹ nhàng.

Anh ôm cô thật chặt, cố gắng để kéo dài mãi giây phút phút này, không dám đối mặt với việc cô sẽ rời đi.

Anh tiếp tục hôn cô, kéo sát cô về phía mình và cô cũng ép sát vào người anh. Tay anh di chuyển trên lưng cô một cách chậm rãi, cố gắng để ghi nhớ cô. Em sẽ an toàn. Tôi sẽ không làm tổn thương em và tôi sẽ không bao giờ rời xa em. Hãy ở lại bên cạnh tôi. Khi anh cảm nhận được cô bắt đầu đẩy anh ra, anh cố gắng tìm kiếm thêm những nụ hôn khác. Anh hôn xương quai hàm của cô, rồi trượt xuống cổ, cảm nhận hương vị của cô. Chính là nó. Đây là tất cả những gì anh cần.

“Hãy nói cho em biết!” Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Anh kể cho cô nghe tất cả mọi thứ về Hội đồng, về cách họ tổ chức nó như thế nào, về việc cha mẹ cô là một phần của nó, là kẻ thù lớn nhất của gia đình anh – một tổ chức đầy quyền lực sẽ phá hủy bọn họ. Anh nói cho cô vì sao anh biết rõ về cha mẹ cô hơn cả cô. Về việc họ đang thu nhận những thành viên tiềm năng của Hội đồng tham gia cùng họ, về việc làm thế nào anh đã thu nạp Lockwood và Gilbert. Vào sinh nhật lần thứ 25 của cô, họ sẽ tiết lộ mọi thứ và mong muốn cô sẽ tham gia vào Hội đồng. Năm 30 tuổi cô sẽ là thành viên chính thức với trách nhiệm nặng nề hơn và có quyền biểu quyết trong Hội đồng.

“30.” Cô thì thầm.

“Caroline?” Anh gọi. Cô gật đầu chậm dãi khi anh nói với cô mọi thứ. Anh chờ đợi cô đánh đập anh, gào thét vào mặt anh. Nhưng cô không có bất kì phản ứng nào như anh mong đợi.

“Em không thể tin nổi họ đã lừa dối em trong ngần ấy thời gian. Em nghĩ em…30?

“Caroline, 30 gì cơ?” Anh hỏi, cố gắng để hiểu những gì cô đã nói.

“Lần đầu tiên anh ta đã…làm gì đó. Em đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật lần thứ 30 cho anh ta nhưng anh ta không muốn nó.  Em nghĩ nó đơn giản chỉ là vì anh ta không muốn cô bạn gái trẻ của mình làm anh ta nhớ đến tuổi tác của anh ta. Bây giờ thì em đã hiểu. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta đã rất căng thẳng.”

Klaus chớp mắt. Anh vừa nhận ra rằng cô là thành viên trong một gia đình của Hội đồng. Anh đã không nghĩ về điều đó kể từ lúc họ bước lên thuyền. Anh đã lên kế hoạch cho việc giết chết hắn ta, cho dù anh chỉ có thể bắt đầu bằng tên của hắn.

Anh đã không đặt những mảnh ghép ấy với nhau theo đúng cách. Tất nhiên. Mystic Falls. Đó không phải là một cái tên phổ biến. Cái gã Damon đã làm tổn hại cô cũng chính là người mà người mà anh truy đuổi rất nhiều năm. Hắn nằm ở vị trí thứ ba trong danh sách diệt trừ của anh, chỉ sau hai anh em nhà Fell. Nhưng bây giờ anh đã thay đổi nó, Damon Salvatore sẽ là ưu tiên số 1. Hắn sẽ trở thành một cái xác biết đi.

“Damon Salvatore?” Anh hỏi.

Biểu hiện trên mặt cô đã xác nhận những gì anh vừa nói.

Hóa ra cô đã từng hẹn hò với kẻ giết người nguy hiểm như hắn. Số nạn nhân của hắn đã chứng tỏ được tham vọng của hắn, hắn đã có được một vị trí cao trong Hội đồng. Rất ít người trong Hội đồng có bàn tay nhuốm đầy máu như người anh nhà Salvatore, và không ai trong số họ có vị trí ấy một cách nhanh chóng như vậy.

Một thành viên cặn bã của Hội đồng đã đưa bàn tay bẩn thỉu của hắn lên khắp người cô, ý nghĩ đó thật khó chịu, bàn tay anh siết chặt lại cho đến khi những khớp ngón tay như vỡ vụn. Có hàng tỉ người trên thế giới, tại sao lại là hắn? Anh như tê dại, một cảm giác chỉ có khi anh đang ở tận cùng của nỗi đau.

“Damon Salvatore?” Anh gầm gừ.

Anh đi lại một cách điên loạn trong phòng. Cô đã thoáng nhận ra con sói bên trong anh và điều đó làm cô sợ hãi. Trông anh có vẻ sẵn sàng xé tan ai đó thành trăm mảnh với đôi bàn tay không.

Cô quay lại, sợ hãi trước cơn thịnh nộ của anh.

Anh đấm mạnh vào tường. Một lớp nhựa cứng vỡ nát và cứa vào tay anh. Cô lấy một cái gối trên giường và chắn nó trước mặt rồi di chuyển một cách chậm rãi đến bức tường đối diện. Anh lại đấm vào tường hết lần này đến lần khác, máu từ những khớp ngón tay đã dính đầy trên tường.

Những hình ảnh về Damon hiện lên trong đầu anh. Damon Salvatore đã đánh cô, trói buộc cô, uy hiếp cô, vứt cô xuống rãnh nước và để mặc cho cô chết mòn. Nó làm cơn thịnh nộ trào dâng trong ngực anh, mặt anh đỏ rực. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩa đó, những hình ảnh ấy cứ ám ảnh ảnh không dứt.

Anh tiếp tục đấm và đá vào tường cho đến khi nó nó bục thành một lỗ hổng, xuyên sang phòng ngủ bên cạnh. Anh không hề cảm thấy bất kì sự đau đớn nào cho dù bàn tay anh đã đầy máu và anh vẫn không ngừng đấm vào tường. Tất cả những gì anh cảm thấy là sự tức giận, cơn giận dữ chiếm trọn tâm trí anh khi những hình ảnh về Damon cứ hiện lên, giày vò suy nghĩ anh. Những hình ảnh của hắn luôn đi cùng những đớn đau mà hắn gây ra cho Caroline. Anh muốn dìm chết hắn trong chính vũng máu của hắn, muốn chặt hắn ra làm đôi và làm mồi cho cá mập. Không, như thế thì quá dễ dàng cho hắn. Hắn ta cần phải bị trừng trị, hắn phải trả giá sau tất cả những gì đã làm với cô.

“Dừng lại.” Cô hét lên.

Anh dừng lại, nhìn máu chảy đầy trên tay mình và cười lớn.

Cô nao núng. Đó là một giọng cười thật đáng sợ, không hề có chút hài hước nào. Cô biết rằng anh đang dự tính một điều gì đó thật kinh khủng.

Anh đưa tay lên mặt. Anh đang chìm trong cơn thịnh nộ. Mới vài ngày trước anh đã dự định giết chết tên Damon đã hãm hiếp cô và bây giờ anh biết hắn ta lại chính là kẻ thù của anh. Và anh biết nơi hắn sống. Thật tuyệt vời!

“Klaus?”

“Tôi sẽ xé xác hắn!” Anh nói.

“Anh không cần phải làm thế!” Cô đáp.

“Có, tôi sẽ giết hắn!” Anh cười lớn.

Có cái gì đó trong ánh mắt của anh, nó làm cô sợ hãi. Anh trông cực kì hoang dại và nguy hiểm. Anh đang dự tính điều gì đó.

“Tôi thực sự không muốn anh làm việc đó, xin anh đừng làm thế!” Cô cầu xin.

“Tại sao?” anh gào lên với cô. “Bây giờ anh ta không còn xấu xa nữa và em nghĩ rằng em hiểu anh ta? Em muốn tôi đưa em về Mystic Falls? Để em có thể trở về bên những người bạn trong Hội đồng của em? Để em kể cho họ Sói Xám thảm hại ra sao khi cứu em, theo đuổi em, kể cho em nghe tất cả về hắn? Bọn họ chắc sẽ rất thích thú. Tôi tin là em và bạn bè sẽ cười nhạo về điều đó”

“Tôi không hiểu.” Cô nói, nước mắt chảy dài.

“Không có gì để hiểu cả. Em đã lựa chọn họ. Em sẽ trở thành một trong số họ. Và thật ngu ngốc, tôi đã kể với em mọi điều, những điều tôi không bao giờ nói với ai.”

“Tôi không hề biết gì về chuyện này!”

“Ồ, bây giờ thì em đã biết, mọi chuyện sẽ ra sao?”

“Tại sao Tyler và Jeremy lại làm việc cho anh khi họ đến từ những gia đình của Hội đồng?”

“Chúng tôi đã thu nhận bọn họ trước khi họ biết về Hội đồng. Khi họ biết được sự thật, họ đã quyết định ở lại với chúng tôi.”

“Tại sao? Gia đình của họ…”

“Chúng tôi cho họ những thứ mà gia đình họ không thể. Tôi không muốn em cũng đưa ra lựa chọn như vậy.”

“Tại sao tôi phải lựa chọn một trong hai? Tôi thậm chí không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chúng ta và bây giờ anh nói cho tôi biết về những thứ này? Tôi không biết phải làm gì với nó.”

“Có một cuộc chiến sắp xảy ra! Tôi ở một bên và cha mẹ em ở bên kia chiến tuyến. Em không hiểu được đâu. Em không thể có cả hai! Em không thể đứng ở giữa!”

“Anh không thể yêu cầu tôi phải chọn lựa anh trên tất cả mọi thứ, cho dù họ có lừa dối tôi.Tôi chỉ vừa mới gặp anh. Tôi không thể quay lưng lại với mọi thứ vì anh. Tôi gần như không biết gì về anh cả.”

“Đáng ra em nên quay lưng lại với họ từ lâu rồi mới phải! Họ đã làm vậy với em. Tôi không thể đưa em quay lại đó. Những người ấy…Caroline, tôi sẽ không để em đi về đó. Em sẽ không trở về Mystic Falls. Tôi sẽ không cho phép em làm vậy. Thị trấn đó là một cái bẫy chết người.”

Anh tiến lại gần cô nhưng cô đi ra khỏi tầm với của anh. Cô lo sợ mọi thứ, cô sợ rằng tất cả những tiến triển mà họ vừa mới có sẽ bị xóa sạch. Anh biết cô sẽ ghét anh sau khi anh nói cho cô biết sự thật. Thật không công bằng. Lần này anh đã làm đúng và anh bị trừng phạt bởi việc đó. Anh muốn gào thét và ném tất cả mọi thứ. Cô có thể ghét anh vì việc đó, vì anh sẽ làm tất cả để giữ cô ở lại. Anh không thể để cô về đó, để những người như Damon Salvatore lảng vảng xung quanh cô, để cô ngủ chung một nhà với Liz Forbes, người mà mẹ anh có ý định trừ khử từ vài tháng trước. Nếu bà ấy đặt một quả bom ở đó? Hay gửi đến một tay bắn tỉa? Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng cô đi lại quanh Mystic Falls với một dấu mục tiêu trên lưng.

Cô nhìn chằm chằm vào anh.Biết quá nhiều thứ để trở thành một con tin. Bây giờ cô đã phát hiện gia đình và bạn bè mình là một phần của một tở chức bí mật mà cô chưa bao giờ biết đến. Họ là kẻ thù của anh. Và bây giờ anh sợ hãi vì anh đã chia sẻ với cô nhiều thứ, anh nghĩ cô sẽ quay về với họ, kể lại chi tiết mọi việc giống như trong một tập phim “Sex and the City”. Anh đoán cô sẽ cười với tất cả bạn bè mình về những điều riêng tư anh đã kể với cô, về những giây phút chỉ có hai người họ với nhau. Anh nghĩ cô thật nhỏ bé. Đó chỉ là do những gì cô đã phát hiện ra, tất cả những cảm xúc mà cô đã phải rất cố gắng để chúng khỏi biến mất. Anh làm cô phát điên. Cô đang mắc kẹt ở đây, tất cả chỉ vì cái tôi của anh.

“Vậy tôi đoán là tôi phải dính lấy anh. Không có nhiều lựa chọn ở đây.”

“Nếu là bất kì một nơi nào khác…”

Cô chỉ nhìn anh chằm chằm.

“Em không phải là tù nhân, Caroline. Tôi chỉ…nó không an toàn.”

Cô khoanh tay lại, vẫn nhìn anh chằm chằm.

Anh cảm nhận được cái lạnh trong ánh nhìn của cô và cúi xuống. Cô hy vọng điều gì ở anh? Rằng anh sẽ đưa cô trở về hang cọp? Tại sao cô không hiểu rằng tất cả chỉ là để bảo vệ chính cô?

“Tôi sẽ để cho em thời gian ở một mình.” Anh thì thầm.

Cô nhìn anh lạnh lùng bước khỏi căn phòng, đóng sập cửa lại phía sau. Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều ngày anh không ở bên cạnh cô.

Cô mong chờ cảm giác nhẹ nhõm khi anh cho cô có thời gian riêng tư. Sau tất cả mọi việc sao cô không dành vài ngày cuối cùng để nhắc nhở bản thân rằng thật tốt biết bao khi cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi anh? Vậy tại sao khi nhìn anh rời đi lại khiến cô thấy trống rỗng như vậy?

 ———————————————————————————————–

Kol tiến lại gần anh trai, người đang rửa những vết máu trên tay anh ở  bồn rửa của quầy rượu.

“Giết cô ta được rồi chứ?” Kol nhếch mép.

Klaus chỉ trừng mắt lại.

“Như vậy có nghĩa là không?”

“Để cô ấy yên, Kol!”

Kol nhún vai và cầm một chai rượu, rót ra hai ly. Anh đưa chai rượu cho Klaus, chờ đợi.

“Tiếp đi.” Klaus thì thầm.

Kol rót rượu vào những vết cắt, Klaus cắn răng chịu đựng những cơn đau. Anh có thể xuống dưới khoang tàu để lấy thuốc khử trùng nhưng có thể sẽ gặp phải cô. Anh không muốn đối mặt với cô, cái cách cô nhìn anh, cái cách mà mọi thứ đã trở nên tồi tệ từ khi họ lên tàu. Làm thế này có lẽ tốt hơn.

Bọn họ cùng nâng cốc. Một nghi thức nhỏ diễn ra mà chẳng cần nghĩ ngợi. Điều này đã xảy ra khi họ còn là những cậu bé. Chạm nhẹ cốc vào bàn, cụng ly, chạm vào bàn thêm lần nữa và uống cạn với chỉ một ngụm. Kol rót thêm cho mỗi người một cốc nữa và họ lại làm như thế. Chạm vào bàn, cụng ly, chạm vào bàn, và uống cạn. Uống đến ly rượu thứ hai, anh đã sẵn sàng kể cho em trai mình về chuyện đó.

“Cô ấy là một người nhà Forbes. Cô ấy đã từng hẹn hò với Tyler, hắn đã làm những chuyện xấu xa sau lưng cô ấy.”

“Thế giới thật nhỏ bé.” Kol nói. “Muốn em giết cô ta hay anh thích tự tay làm việc đó?”

“Thử động vào một sợi tóc trên đầu cô ấy và anh sẽ khiến em cầu xin cho mình được chết.” Klaus gầm gừ.

“Vẫn mang cô ấy theo, Sói Xám? Cho dù cô ấy là người của Hội đồng? Để cô ta sống thì chỉ làm cho mọi việc rắc rối thêm thôi.”

“Sao anh không nhận được tài liệu về cô ấy? Lẽ ra anh có thể nhận ra khuôn mặt cô ấy.”

“Đó là lý do vì sao trông cô ấy rất quen…”

“Em phải nhìn thấy cô ấy khi em chiêu mộ ở đó chứ. Sao anh không có chút thông tin gì vậy?”

“Em chỉ đưa cho anh thông tin những người mà chúng ta nghĩ là có tiềm năng thôi. Giờ em đã nhớ ra cô ấy. Cô ấy rất yếu ớt, vụng về. Luôn luôn ở trong bệnh viện. Hơn nữa, cô ấy có vẻ thuộc vào loại người nông cạn và vô dụng.”

Klaus trừng mắt với Kol. “Cô ấy không như thế. Em đã không làm trìn trách nhiệm. Ảnh của cô ấy lẽ ra phải nằm trên bàn của anh một năm trước cùng với Lookwood, em trai nhà Salvetore và những đứa con nhà Gilberts.”

“Cô ta có gì đặc biệt như vậy?” Kol hỏi. “Em không thể nhìn ra.”

“Anh không muốn phải cảnh cáo em lần nữa, Kol!”

“Được rồi, được rồi. Em hiểu. Ngậm miệng lại hoặc nhận lấy thương tích đầy mình. Không vấn đề. Vậy anh định làm gì với cô ta?”

“Anh không biết. Cô ấy cần ở với chúng ta cho đến khi anh có thể chọn vài người, làm cho họ bất ngờ bằng cách trở về từ cõi chết. Sau đó thì sẽ phụ thuộc vào cô ấy muốn gì.”

“Và nếu như cô ấy lựa chọn sẽ tham gia vào Hội đồng? Kể cho họ nghe tất cả những gì cô ấy biết về chúng ta?”

“Anh sẽ giải quyết việc đó. Em không cần làm gì cả. Chỉ cần em nghĩ đến việc làm hại đến cô ấy. Anh thề…”

“Ok, em hiểu rồi. Chúa ơi, Niklaus, từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như vậy. Anh có thể nói với em điều gì khiến cô ấy trở nên đặc biệt như vậy? Những người phụ nữ trước đây của anh có vẻ…luôn bị thay đổi? Chỉ dùng một lần?”

“Ồ, cô ấy không như vậy. Thôi bỏ đi. Và đừng có nói lung tung với cô ấy về những chuyện trước đây của anh.”

“Anh nghĩ anh có thể khiến cô ấy tham gia cùng chúng ta? Cô ấy là một chiến binh khủng khiếp, nhưng em đoán cô ấy rất thích hợp để dùng làm mồi nhử. Em có thể dùng sự hấp dẫn của một cô gái tóc vàng cho một trong những công việc với những người Nga.”

“Cô ấy sẽ không làm bất kì việc gì như vậy. Anh muốn cô ấy được an toàn.”

“Thật nhàm chán!” Kol nói. “Vậy ai sẽ là người nhận được sự ngạc nhiên thú vị khi được hồn ma của anh viếng thăm?”

“Anh đã nghĩ đến vài người.”

“Em rất thích những cuộc săn thú vị.” Kol cười.

 ———————————————————————————————–

“Caroline do dự bước lên boong tàu. Cô nhìn quanh nhưng không thấy Klaus. Rất may, Tyler và Hayley cũng không có ở đó. Chỉ có một đám người đàn ông rất đáng sợ với những khẩu súng lớn. Và Jeremy.

“Jeremy!” Cô vẫy tay.

Cậu mỉm cười, bước qua sàn tàu và ôm lấy cô.

“Care! Em không thể tin được. Sao chị lại đến được đây?”

“Chuyện dài lắm!” Cô thở dài.

“Có phải…có phải chị đang hẹn hò với ông chủ?”

“Klaus?” Cô lắc đầu, nghĩ lại anh trong căn phòng đó, bàn tay đầy máu.

“Không, chị chỉ vừa mới gặp anh ta.”

“Trông không có vẻ là như vậy. Ông ấy có vẻ rất…bảo vệ chị.”

“Bọn chị có vẻ liên kết khá nhanh chóng. Chị thực sự không biết. Em thế nào?”

Jeremy nhận thấy cô luôn né tránh những câu hỏi liên quan đến Klaus. Anh tự hỏi những chuyện cô không đề cập đến là gì.

“Ồ, rất tốt. Em đoán bây giờ chị đã biết sự thật.”

“Ừ, Klaus đã kể cho chị. Em đã làm việc với họ bao lâu rồi?”

“Gần một năm. Như Tyler, em nghĩ thế.”

“Ồ!”

“Xin lỗi. Em không biết cậu ta…Em cũng chỉ vừa mới biết.”

“Không sao đâu.” Cô nhún vai. “Em có biết Elena nghĩ rằng em nghiện trở lại. Cô ấy thực sự rất lo lắng cho em.”

“Ôi, đó là cách rất đơn giản để giải thích vì sao em đã luôn bỏ đi. Em chỉ muốn rời đi cùng với nó. Em không có ý định làm chị ấy phải lo lắng.”

“Em trông có vẻ ổn, Jere. Em vẫn khỏe chứ, đúng không?”

“Yeah. Em thực sự cảm thấy rất tốt. Em không bao giờ động đến thuốc nữa. Điều này thực sự tốt cho em.” Cậu nói.

“Em hạnh phúc chứ?”

“Em không biết, nghe có vẻ điên rồ, nhưng việc này thật sự có ý nghĩa với em. Đầu tiên, nó là cách tốt nhất để em có thể quay lưng lại  với gia đình, nhưng giờ, nó có vẻ như em đã tìm được một gia đình mới. Gia đình mà không phải lúc nào cũng nhìn em như một thằng em nghiện ngập luôn gây rối. Làm việc cho Kol thực sự rất tuyệt. Công việc tốt nhất mà em từng có.”

“Công việc gì vậy…Họ bắt em làm gì?”

“Chị biết em không thể nói cho chị biết được. Nhưng không phải những việc em không muốn làm. Đây là lựa chọn của em.”

Cô gật đầu. Nó thật sự quá nhiều để kể hết trong một lần. Nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy dường như Jeremy ở đây là do cậu ấy hoàn toàn tự nguyện.

“Care.” Cậu nói nhẹ nhàng. “Em biết là rất ích kỉ, nhưng em hy vọng rằng nếu chị đã quyết định trở thành một phần của mọi thứ ở đây, chị hãy tiếp tục làm thế, em hy vọng chị có thể chọn lựa ở đây thay vì Hội đồng.”

“Sao em lại chọn như vậy?”

“Nó trung thực hơn. Họ không giả vờ trở thành cái gì đó mà họ không như vậy, họ không nói dối chị về những chuyện đang diễn ra, và chúng ta được trả rất xứng đáng. Hơn nữa…?

“Hơn nữa?”

“Ok, Kol gặp em khi anh ta đang lên danh sách những người có thể sẽ được giới thiệu với Hội đồng trong vài năm tới. Anh ta chỉ cần giết em, nhưng thay vào đó anh ta đã thuyết phục em cùng làm việc với anh ta. Anh ta nhận ra để em sống thì giá trị hơn nhiều so với việc giết em. Điều đó thật tuyệt đúng không?”

“Em thật kì quặc, Jere.”

“Có lẽ vậy nhưng ít nhất là em rất vui vẻ phải không? Chị có nhớ những buổi tiệc chúng ta thường tổ chức vào mùa thu?”

Cô mỉm cười khi nhớ về kỉ niệm đó.

“Ôi, cuối cùng Elena luôn phải kéo chị, em và Katherine ra khỏi đó. Cái cách mà em thách thức chị uống với em suốt đêm, chúng ta đều bị say khướt khi và không thể đi về nhà. Chị nghĩ Stefan đã phải mang chị ra khỏi những bữa tiệc ấy nhiều hơn bình thường.”

“Và chị luôn bị bắt gặp khi lén đi với Matt.”

“Cứ như em không làm thế với Vicky ấy. Và chúng ta đã  rất xấu hổ khi cùng chuồn khỏi nhà Donovan như thế nào?”

“Giống như tất cả các ngày cuối tuần.” Cậu cười.

Klaus nhìn cô khi cô cười với thằng nhóc nhà Gilbert. Hình như họ đang hồi tưởng lại về vài chuyện quá khứ. Anh nhìn thấy cậu ta huých khuỷu tay vào cô đầy tinh nghịch, trêu trọc cô cái gì đó. Điều đó khiến anh ghen tị phát điên.

Nhìn cô rất hạnh phúc và thoải mái. Dường như nói chuyện với Gilbert khiến cho cô quên hết những người bảo vệ được vũ trang ở trên tàu, quên hết những bí mật về gia đình mà anh vừa kể cho cô, những bí mật mà họ đã dùng cả đời để che giấu cô. Tại sao cô lại không thể thoải mái như vậy khi ở cạnh anh? Tại sao cô luôn luôn né tránh? Cô đã không làm thế khi quay lại bãi biển. Cô đã không làm thế khi cô ngủ bên anh trên đảo, trong hang động. Nhưng mọi thứ bây giờ đã khác.

Anh nhìn cô cười và đập vào Jeremy. Anh tiến đến vài bước, muốn lại gần cô nhưng anh đã dừng lại. Cô sẽ hạnh phúc hơn nếu anh không lại gần. Sẽ không đời nào cô muốn gặp anh bây giờ, sau tất cả những gì mà cô đã biết.

Cô nhìn quanh và thấy anh. Anh quan sát khi cô tự thuyết phục bản thân và bước về phía anh. Jeremy gật đầu với anh một cái chóng vánh rồi chạy đi tìm Kol.

Tốt, hãy khiến Kol bận rộn. Anh nghĩ. Mình không muốn Kol dính mũi vào chuyện này.

Cô chủ động tiến tới chỗ anh. Có một ánh lửa trong đôi mắt cô đã nhắc anh nhớ lại lần đầu tiên khi cô thức dậy trên đảo. Cô đã rất tức giận. Anh hy vọng rằng cô đã dịu bớt hơn sau cuộc nói chuyện cuối cùng của họ, nhưng thực tế cô đã phải ở lại với anh lâu hơn dự kiến. Dường như những cơn giận giữ của cô vẫn đang được ấp ủ và giờ nó đã bùng cháy trở lại.

Anh nhìn quanh và thấy vui vì những người bảo vệ và cả Jeremy đã rồi đi. Tốt. Anh biết điều gì sắp xảy ra và nó không hề tốt cho danh tiếng của anh khi những người dưới quyền anh nhìn anh bị nghiền nát ra từng mảnh bởi một cô gái bé nhỏ.

Cô đẩy anh mạnh hết mức có thể. Nhưng thực sự nó vẫn chưa đủ mạnh. Thậm chí anh còn chưa hề bị di chuyển chút nào.

“Đừng bao giờ làm thế một lần nữa!” Cô hét lên.

Anh cúi xuống, nhìn vào cô và cảm thấy bối rối. Chính xác là làm cái gì? Cái gì đã khiến cô tức giận đến vậy? Anh đã nói cho cô mọi thứ.

“Làm gì cơ?”

“Anh biết rõ là cái gì?”

“Tôi đã nói cho em biết ngay sau khi tôi biết em là ai.” Anh phản kháng. “Ồ, tôi đã nói vài lời với Lookwood, sau đó tôi kể cho em.”

“Đó không phải là điều tôi đang nói tới.” Cô gầm gừ.

“Vậy là cái gì?”

“Cái này!” Cô nói, cầm một tay anh lên.

Anh nhìn xuống những vết thương.

“Oh!” Anh thì thầm.

“Đấy là tất cả những gì anh có thể nói, phải không?”

“Có lẽ tôi sẽ có một chút chiến tích để mang theo. Tôi sẽ trả tiền cho Kol để sửa lại bức tường.”

Cô lắc đầu, không thể diễn đạt bằng từ ngữ về những gì mà rõ ràng là anh đã làm.

“Em đã nổi điên chỉ vì bức tường?”

“Anh rất đáng sợ…Tôi nghĩ…Tôi nghĩ anh định…”

“Mẹ kiếp!” Anh lẩm bẩm. Cuối cùng thì anh đã hiểu.

Anh đã hoàn toàn chìm trong cơn tức giận mà không hề ý thức rằng lúc ấy cô cũng có trong phòng. Tất nhiên! Anh biết quá khứ của cô, khi một người đàn ông mất bình tĩnh ở bên cô có nghĩa là anh ta đang chuẩn bị đánh đập cô. Anh đã quá tức giận, đã quên mất bản thân, đã để cô thấy con sói bên trong anh thay vì phải cư xử thật tốt, đã cho nó kiểm soát con người mà anh đã rất cố gắng để trở thành vì cô. Anh đã ở bên những người mong đợi cách cư xử đẹp đẽ ấy từ anh. Anh chưa bao giờ quan tâm nếu như anh làm ai trong số họ phải sợ hãi hoặc cuối cùng anh sẽ lại làm ai đó bị thương. Cảm giác tội lỗi vì đã khiến cô phải sợ hãi đang cào xé trong anh là một cảm giác hoàn toàn mới. Chẳng phải anh đã rất tận hưởng vẻ mặt sợ hãi của cô khi lần đầu họ gặp nhau sao? Chuyện đó đã từng rất vui. Điều gì đã thay đổi?

“Cô bé-”

“Đừng gọi tôi như vậy!”

“Caroline.” Anh sửa lại. “Tôi xin lỗi. Tôi không có ý định làm em sợ hãi.”

“Đúng. Và lần tới sẽ là “Tôi không có ý nhằm vào em” và tiếp sau sẽ là “em không nên khiêu khích tôi như vậy” và sau đó…”

“Không!” Anh hét lên.

Cô bước lùi lại, phòng thủ. Anh co người lại, biết rằng anh chỉ làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn khi lại nâng cao giọng một lần nữa.

“Không.” Lần này anh nói nhẹ nhàng hơn. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại đến em.”

“Anh đã luôn làm tổn thương mọi người.”

“Tôi đã làm thế. Và tôi sẽ làm nhiều thứ hơn là chỉ là tổn thương đối với bất kì kẻ nào dám động dù là một ngón tay vào em. Em biết điều đó.”

“Tôi chỉ việc chờ đợi điều đó xảy ra.” Cô nói. “Tôi nghĩ lúc đó, anh đang chuẩn bị …”

Mỗi lần anh đấm vào tường, cô lại hình dung ra cú đấm tiếp theo sẽ là vào cô.

“Không bao giờ! Tôi không bao giờ có ý định làm em bị thương. Em sẽ an toàn ở bên tôi. Em phải tin tôi.”

“Tôi nghĩ tôi đã tin tưởng anh, nhưng, nhìn anh như vậy…” Cô ngồi xuống.

Anh nhìn xuống. Một lần nữa sự bốc đồng của anh đã khiến anh sụp đổ.

“Sao tôi có thể tha thứ cho chính mình? Làm thế nào để tôi khiến em tin rằng mọi việc sẽ không bao giờ xảy ra như thế?”

“Tôi không biết.” Cô thở dài. “Tôi chỉ muốn về nhà.”

“Tôi sẽ bảo vệ em. Sẽ tốt hơn nếu em ở với chúng tôi hơn là Mystic Falls. Ở đó rất nguy hiểm.’

“Thà nguy hiểm vẫn còn hơn là một con tin.”

“Em không phải là con tin!” Anh phản đối.

“Thật vậy sao? Vậy hãy để tôi đi!”

Anh lắc đầu và càng thấy tuyệt vọng. Cô ấy thực sự đánh giá mạng sống của mình rất thấp? Hay viễn cảnh phải ở cùng với anh, có bất cứ mối liên hệ nào với anh làm cô muốn thà sống với nguy hiểm còn hơn?

Kol xuất hiện từ dưới boong tàu. Họ không nói câu gì nữa vì cả hai đều không muốn Kol nghe được.

“Chúng ta sẽ đến bến du thuyền trong vài phút nữa. Em sẽ dẫn anh đến thẳng nhà của “bà chủ” hay sẽ phải đối mặt với một hình phạt hà khắc và khác thường nhất?”

“Và đó sẽ là gì?” Klaus chế giễu.

“Có lẽ là địa ngục, em đoán vậy. Và chắc chắn sẽ phải ngồi suốt bữa ăn của bà.”

“Hãy giữ Lookwood ra khỏi tầm mắt của anh cho đến khi chúng ta lên xe và rời đi. Anh nghiêm túc đấy, Kol. Làm bất kì điều gì em muốn làm với hắn, với việc huấn luyện hắn miễn là đừng bao giờ để hắn xuất hiện trước mặt anh.

“Anh không cần phải…” Caroline phản đối.

“Tôi phải làm vậy.” Anh ngắt lời cô. “Kol, nói cho hắn biết hắn cứ việc tiệp cận anh bất kể khi nào hắn muốn. Anh sẽ cho hắn biết chuyện gì sẽ đến nếu hắn thò mặt ra.”

“Klaus!” Cô phản đối.

Kol chỉ bến cảng trước mặt họ.

“Gần tới nhà rồi. Em sẽ gọi điện và báo cho mẹ là chúng ta đang trên đường về nhà.”

Klaus gầm gừ. Anh không muốn đối mặt với chuyện này chút nào. Chắc chắn bà sẽ tức giận với anh vì anh đã khiến bà lo lắng, bà sẽ đổ mọi thứ rối tung lên đầu anh, sẽ làm cho anh ngạt thở. Nhưng còn Caroline thì sao? Anh biết mẹ anh sẽ không bao giờ chào đón Caroline với một vòng tay rộng mở. Điều này sẽ trở thành cơn ác mộng.

“Anh ta sẽ dẫn chúng ta đi đâu?” Caroline hỏi.

Anh thở dài. “Có lẽ là em sắp phải gặp mẹ tôi.”

 END CHAPTER 7

Leave a comment